Thời gian một mình - để được là chính mình – FEGO
Thời gian một mình - để được là chính mình

Thời gian một mình - để được là chính mình

Thành phố đã mở cửa trở lại sau nhiều ngày im lìm. Hàng quán đã leng keng. Cuối cùng thì mọi người cũng được lên văn phòng làm việc. Tôi tìm thấy mình chậm lại một nhịp giữa phố phường hối hả.

Một buổi chiều mùa thu. Giờ tan tầm nhộn nhịp. Tôi ngồi một mình với ly tea latte nóng trên tay. Bọt sữa thơm nhẹ nhàng, phảng phất một chút quế. 

Nhấp một ngụm trà dịu ngọt, tôi hít một hơi và thở ra thật dài. Chà, thì ra đã lâu rồi, mình quên mất để dành một chút thời gian cho chính mình.

Một mình như này, nghĩa là không có ai bên cạnh, thoả thích rẽ trái, rẽ phải tuỳ hứng.

Một mình như này, nghĩa là không có suy nghĩ về deadline, về công việc cần làm, chưa làm, sắp làm.

Một mình như này, nghĩa là không cần dự định chút nữa sẽ đi đâu tiếp theo, ăn tối món gì, ở đâu.

Chỉ có mình tôi, bậc thềm nhìn ra con phố người người ngược xuôi đi về, và niềm vui của sự ngắm nghía cuộc đời. Thật là biết ơn sự sống này mà.

Phải thành thật là, tôi đã đi ra đây, bởi vì chưa tìm được cảm hứng cho công việc đang dang dở. Hai ngày cuối tuần của tôi đã bị cắt xén kha khá, để hoàn thành những deadline còn lại trong tuần trước. Trộm nghĩ, chắc cũng nhiều người trẻ khác hiểu cảm giác này. 

Trong cái phút giây cho phép mình tách ra khỏi việc chạy đua trở lại “cuộc sống bình thường mới” đó, tôi chợt nhớ lại lời của Paul Bowles.

“Vì chúng ta không biết bao giờ cuộc đời mình ngừng lại, nên sự sống tưởng như một suối nguồn vô tận. Nhưng mọi sự chỉ xảy ra đôi ba lần trong đời, thật sự một vài lần ít ỏi mà thôi. 

Bạn sẽ nhớ về những buổi chiều như này được bao nhiêu lần nữa? Những buổi chiều mà sau này sẽ trở thành một phần sâu sắc trong cuộc đời bạn, đến nỗi bạn không thể sống nếu không có nó. Có lẽ bốn năm lần nữa, hoặc thậm chí là không nhiều như thế. Bạn sẽ ngắm trăng tròn được nhiêu lần nữa ? Có lẽ là hai mươi lần, nhưng tất thảy dường như đều là vô hạn… "

Tôi sẽ nhớ buổi chiều này của mình chứ. Buổi chiều tôi cho phép mình chậm lại để ngắm nhìn cuộc đời. Bởi vì, cuộc sống là nguồn cảm hứng vô tận cho sự sáng tạo. 

Tôi có thể ngồi trên bậc thềm một mình, nhưng những âm thanh và hình ảnh sống động của cả thế giới xung quanh đang ùa vào tôi. Và tôi thấy mình được cuộc đời yêu thương. 

Còn bạn, bạn có những buổi chiều như tôi không?

 

← Bài trước Bài sau →