“Sau cuối ngày về ôm lấy mình trong gương
Đó là người gần nhất ta thấy mà không thương”
- Datmaniac-
Người ta thường nghĩ những cảm xúc dồn nén như một quả bóng, chỉ chờ đúng lúc sẽ nổ tung, vỡ ra thành trăm mảnh. Nhưng thực tế chẳng phải ưu tư chất chứa chỉ để vỡ ra; có những nỗi buồn đóng thành tảng băng, tan chảy dần dần, âm ỉ mà chẳng ai biết được.
Thế hệ X, Y rồi Z, những người (không còn) trẻ học cách lớn lên, sẽ có những ngày mệt nhoài, bạn muốn dừng lại chỉ để thở, chỉ để định hình nên tảng băng của chính mình. Nhưng hơn ai hết, tự ta biết mình vẫn ổn, và chấp nhận rằng mệt mỏi là một thứ gia vị, để cuộc sống được cân bằng.
Bởi con người có năng lực kỳ lạ, là tìm được sự an ủi cho tâm hồn của họ, từ những điều bình dị nhất. Như là một nơi để trở về đặt lưng ngủ thiếp đi, để chẳng còn nhớ hôm qua mình buồn lo vì chuyện gì.
Và khi sáng mai thức dậy, chúng ta lại bắt đầu một ngày dài, như mọi ngày khác.